14/09/2013

ĐẶNG NGỌC VIẾT VÀ CON ĐƯỜNG PHẢI ĐI

                                                                                           JB Nguyễn Hữu Vinh
Câu chuyện giật gân
Câu chuyện trở nóng hổi báo chí vài ngày qua là một thanh niên mang súng vào UBND Thành phố Thái Bình nhằm đúng đầu mấy cán bộ bóp cò, sau đó bỏ trốn. Năm người bị thương nặng và được đưa đi cấp cứu, đến chiều thì hai người tử vong. Cũng sau đó, thủ phạm tự nổ súng kết liễu cuộc đời mình sau khi đến một ngôi chùa và đi nhiều vòng  xung quanh tượng Phật Bà Quan Âm.
Nơi tự sát
Chuyện sống chết ở Việt Nam thời buổi này là chuyện còn hơn cơm bữa, nên việc một vài người chết chẳng đáng để công luận quan tâm. Mỗi ngày, cả trăm người chết và bị thương vì tai nạn giao thông cũng chẳng ai chịu trách nhiệm và dần dần không còn ai để ý. Nhưng, vụ việc này, đã khiến công luận quan tâm, báo chí liên tục cập nhật. Vì sao vậy?

Có lẽ mức độ giật gân của câu chuyện này không đủ để dư luận quan tâm đến thế. Xưa nay, ở Việt Nam, chuyện cán bộ, quan chức đang yên đang lành bỗng nhiên có người xông vào bắn bể sọ, ném mìn vào nhà, bắn chết qua kính ô tô hoặc cài bom nổ ở khách sạn, quán bar… đã như bài học thuộc lòng qua hệ thống báo chí, sách vở kể lại chuyện các nhóm đặc công, biệt động thành… trong thời kỳ chiến tranh Nam – Bắc.
Và những nhóm biệt động, đặc công ấy đã trở thành hình tượng, thành mẫu gương cho bao lớp trẻ noi gương, học tập và làm theo như Nguyễn Văn Trỗi, Lý Tự Trọng, thậm chí không có thật thì bịa ra như Lê Văn Tám… Những người bắn, giết, nổ bom kia được vinh danh là những anh hùng, vì nghĩa lớn, vì đất nước, nhân dân mà phải giết người. Vì thế, việc một người đàn ông vào phòng làm việc, bắn vào đầu dăm ba cán bộ, giết vài người cũng không là chuyện giật gân.
Nguyên nhân
Vấn đề là ở chỗ: Báo chí cho biết, người cầm súng này, là một người hiền lành và chăm chỉ, chịu khó làm ăn hiện đang có nguy cơ ra khỏi ngôi nhà của mình, mảnh đất của mình đã xây dựng bằng xương, máu của gia đình từ bao lâu nay.
Báo chí cũng cho biết rằng, người cầm súng nã thẳng vào đầu các cán bộ này, hoàn toàn không có sự thâm thù hoặc mâu thuẫn cá nhân gì với các nạn nhân bị bắn.
Như vậy, khi không có mâu thuẫn với các nạn nhân bị bắn, hẳn hung thủ phải có mâu thuẫn với thể chế, với nhà nước này khi tài sản, nhà cửa, đất đai của anh ta bị chiếm đoạt với danh nghĩa “thu hồi”. Điều đặc biệt là sau khi “thù hồi”, thì số tiền được “đền bù” không thể đủ để anh ta có thể kiếm được một chỗ ở mới cũng với giá mà nhà nước đưa ra.
Như vậy, mâu thuẫn chính là ở chỗ đang yên ổn sống trong nhà mình, anh ta có nguy cơ bị đuổi ra đường. Đến đây, nhà cầm quyền đã buộc anh phải chọn lấy một con đường cho tương lai.
Hoặc chấp nhận lang thang trên chính quê hương, để mảnh đất được gây dựng lên cho người khác làm giàu.
Hoặc chống lại việc cướp đất đai của gia đình mình, bằng biện pháp súng hoa cải hoặc mìn tự tạo như anh em Đoàn Văn Vươn và kết cục là nhận mấy năm tù còn được nhà nước coi là”khoan hồng”.
ConDauHoặc đeo đuổi con đường đi tìm công lý ở các cơ quan công quyền, từ địa phương chạy đèn cù đến Trung ương và cuối cùng là Vườn hoa Mai Xuân Thưởng, bước tiếp chặng đường hàng vạn dân oan khắp nước đã bước đi cả mấy chục năm nay.
Và kết cục sẽ rất có thể như bà cụ Nhung gửi lại linh hồn mình nơi vườn hoa Lý Tự Trọng để đưa cái xác vô hồn về lại quê hương sau bao năm kiếm ăn lần hồi bằng nhặt rác để đi kiện, sau bao năm chạy tán loạn khi thấy công an hoặc côn đồ khủng bố ngày đêm.
Không, anh đã chọn con đường khác: Nổ súng
Con đường phải đi
Thông thường, khi bị xâm phạm quyền lợi của mình, bất cứ ai cũng có phản ứng tự vệ. Đầu tiên là giữ bằng mọi khả năng mình có bằng cách rào dậu, canh gác. Sau đó, là tranh cãi, chửi bới. Căng thẳng hơn thì dùng gậy gộc, đất đá. Tiếp đến là dao búa, vũ khí. Trong trường hợp căng thẳng hơn và quyết liệt hơn thì dùng mìn, bộc phá và cuối cùng là ăn thua đủ với nhau, chấp nhận thí mạng sống của mình để nói lên ý chí.
Ở đây, Đặng Ngọc Viết đã chọn cách cuối cùng.
Ở đây, các nạn nhân đi theo anh về nơi chín suối, không có hận thù riêng với anh. Tuy nhiên, không thể nói là họ không có can hệ. Bởi chính các nạn nhân này là sự hiện hữu cụ thể của bộ máy, của thể chế để đưa anh đến cảnh trắng tay.
Cũng có thể, anh đã hiểu rằng, những người kia, chỉ là công cụ. Chính vì thế anh đã đi lại nhiều vòng quang bức tượng Phật bà Quan Âm trước khi anh tự tử? Có thể lắm, anh không muốn điều ác xảy ra. Và mọi việc anh không thể chọn cách khác.
Vì anh biết, con đường đảng và nhà nước đang vạch sẵn cho anh,  ở các vườn hoa, ở nơi tiếp dân… Anh sẽ gục ngã giữa chừng nếu anh đi con đường mà dân oan cả đất nước này vẫn đang đi.
Con đường anh chọn, là con đường quyết liệt, chấp nhận hi sinh.
Đây là lời cảnh báo cho những ai đang cố tình vịn vào hai chữ “công cụ” nhằm biện hộ cho những hành động tội ác của mình. Bởi, dù là công cụ, anh vẫn là con người, vẫn có khối óc, trái tim.
Nhưng, cũng là lời cảnh báo hữu ích cho nhà cầm quyền đã đẩy họ đi đến cuối con đường và bước tiếp theo của họ chỉ còn là phản kháng.
Hà Nội, ngày 13/9/2013
J.B Nguyễn Hữu Vinh

5 commentaires:

  1. Ngay lúc này, dân Hòa Quý, ĐN cũng đang bị Nguyễn Bá Thanh cho đàn em "bứng" đi đâu mặc kệ với 1 cái giá đền bù bèo bọt. Hy vọng không ai trong số họ theo gương anh Viêt.
    Lấy đâu ra cán bộ mà phục vụ nhân dân ? hix.

    RépondreSupprimer
  2. Bác Nặc ơi,nếu không ai noi gương anh Viết (như hi vọng của bác) thì ngày càng thừa cán bộ (biên chế phình ra mà PTT Phúc không hãm lại được) đặng phục vụ dân chu đáo như ở đất THÁI BÌNH mà không bao giờ yên.Bây giờ dân Hòa Quý phải ghi thêm vào lí lịch"có họ hàng với anh Viết" thì cán bộ mới không dám quát nạt,đền bù phải ngang giá thị trường chứ.Nếu họ vẫn khệnh khạng thì hỏi kiểu anh Viết ấy:"phòng làm việc của ông Th,...ở đâu,tôi có quà nóng cho ông ấy đây" chắc việc sẽ suôn sẻ hơn.CẢM ƠN ANH VIẾT,mong oan hồn ANH giúp đỡ dân oan.

    RépondreSupprimer
  3. Ky luat thi lay ai lam viec! Loi cua Bac hung Chu tich cuoc hoi! Va lai phai Kien dinh con duong xhcn Chu ! Theo tin mat hai nam nua viet nam se tien kip Bac Trieu tien! Vi cnxh gio doi moi va giau sinh luc lam! Bat dau tu song ap luc cua Thiện duong Bac Han do! Lao thanh cm noi tren Bảo tuoi tre'

    RépondreSupprimer

  4. Từ các vụ cướp đất ở Giáo xứ Cồn Dầu --Tam Tòa—Nhà thờ tu viện Thái Hà—Nhà thờ Cầu Rầm Vinh—Văn Giang---Đầm Đoàn Văn Vươn Tiên Lãng Hải Phòng. Đến vụ : “Theo Bước Chân Đường Cùng của Đặng Ngọc Viết” Kiến Xương--Thái Bình. Ngày 11-09-2013
    Một khi con người đã tự chọn cái chết để giải quyết vấn đề, phải chăng đó là hiện tượng của sự kết thúc.
    “Bước Đường Cùng-Nguyễn công Hoan” Thế kỷ 20, http://www.lazada.vn/buoc-duong-cung-nguyen-cong-hoan-39819.html.
    “Theo Bước Chân Đường Cùng của Đặng Ngọc Viết”. Ở Việt Nam sống trong chế độ cộng sản XHCN thế kỷ 21…

    RépondreSupprimer